Giấc mộng Đông Du

Dạo này thế giới xôn xao vì Kim-Chính-Ân hăm he phóng hỏa tiễn bay vèo vèo xuyên đại đương từ Đông sang Tây, lỡ mà rớt xuống đâu thì đó ráng chịu. Mỹ lo. Đức lo. Pháp lo. Nước duy nhất vừa lo vừa làm là ... Nhật-Bản. Chính phủ tập trận sơ tán cho dân, thảo kế hoạch bắn phá tên lửa.

Nhập đề như vầy bạn chắc hẳn cho tôi là "phen"[1] với Soichiro Honda hay Torakusu Yamaha. Thật ra, giống như đa số người Á đông, tôi không thích Nhật lắm, có lẽ do cái GATO[2] đối với Nhật-Bản của tôi quá lớn. Nhưng tôi thật sự cảm phục lòng yêu tổ quốc, yêu đồng bào của họ. Bị thất trận vì bom nguyên tử Hiroshima, với lòng yêu nước nồng nàn người Nhật đã vươn lên từ đổ nát của chiến tranh. Những dân tộc nào như vậy đều hùng mạnh hết, dù sống lưu vong trên 2000 năm, bị tàn sát như người Do thái, suy sụp, đổ nát vì chiến tranh thế giới thứ 2 như Đức, Nhật nhưng lúa vẫn trĩu hạt trên đất Phù Tang.

 

Cái tôi muốn giới thiệu ở bài Blog này là trường Nhật ngữ Đông Du ở Sài-Gòn. Ồ, không phải tôi kêu bạn học tiếng Nhật đâu !
Thầy hiệu trưởng, người thành lập trường này, đi du học và làm việc một thời gian dài ở Nhật nên tác phong và tư tưởng rất giống người Nhật. Tuy đã gần 80 tuổi ông vẫn đi Nhật thường xuyên để thăm và kiểm tra tình hình các em du học sinh Đông Du bên đó, vận động bạn bè Nhật tài trợ cho các du học sinh và giúp học bổng cho học sinh nghèo ở Việt Nam v.v. Nói chung là làm việc không ngơi nghỉ. Ông bà hiệu trưởng rất có tâm và nhiệt huyết, đặt tên trường là Đông Du với hoài bão đưa sinh viên ưu tú Việt Nam đi du học để gieo hạt, ương mầm, sau này có trái thơm quả ngọt về giúp ích cho đất nước.

Nếu "Giấc mộng Đông Du" vẫn tiếp tục được vun xén, tôi hy vọng một ngày nào đó lúa cũng trĩu nặng trên đất quê hương tôi.

[1] Fan

[2] Ghen Ăn Tức Ở